Ngày xửa ngày xưa, có một anh chàng tính tình ranh mãnh tên là Hikoichi. Chẳng biết Hikoichi nghe được từ đâu về chiếc áo choàng thần kì của một tengu sống ở ngọn đồi bên cạnh. Tengu là con yêu tinh có cái mũi đỏ rất dài, nó có chiếc áo tàng hình mà Hikoichi tò mò bấy lâu. Thế là chàng ta vạch một kế hoạch cuỗm chiếc áo phép của tengu kia.
Một ngày, Hikoichi băng qua ngọn đồi, đứng ở nơi cao nhất, tay cầm một ống tre, vờ nhìn xuyên qua đó và hét thật to:
“Đúng là quá tuyệt! Ta có thể thấy rõ cả những ngôi làng tận xa kia. Phong cảnh phải nói là đẹp hết biết!”
Tengu xuất hiện, nó nhìn chăm chăm vào ống tre, rồi hỏi:
“Này anh kia. Anh có cái gì hay thế. Đưa ta xem thử!”
Hikoichi trả lời:
“Khi ngài nhìn qua ống tre này, ngày sẽ thấy những thứ ở tít đằng xa kia rõ như nó đang ở rất gần ngài vậy. Chẳng có vật gì kì diệu hơn ống tre này của tôi đâu, làm sao tôi cho ngài mượn được.”
Nghe vậy, Tengu càng tò mò hơn, nó nói như năn nỉ:
“Vậy… thế này đi. Chúng ta hãy trao đổi. Ta sẽ cho cậu mượn cái áo choàng tàng hình của ta.”
Mặc dù trong bụng đang mở cờ, nhưng Hikoichi vẫn vờ vịt nói:
“Cái áo gì bẩn thế kia?! Có thật là khi mặc nó nào tôi sẽ tàng hình không? Mà thôi… nếu ngài đã muốn vậy thì tôi cũng sẳn lòng.”
Nói rồi anh chàng tinh quái trao đổi cái ống tre với Tengu. Tengu hớn hở chiêm ngưỡng vật thần kì nhưng nó chẳng thấy có gì kì diệu như Hikoichi đã nói. Đến lúc phát hiện ra mình bị lừa thì Hikoichi đã tàng hình cùng chiếc áo.
Lúc này, Hikoichi đã trở về làng. Anh chàng khoác áo tàng hình và vào một cửa hàng sake. Có vài người trong tiệm nhưng tuyệt nhiên không ai nhìn thấy Hikoichi.
“Quá tuyệt!” – Hikoichi mừng rơn – “Vậy là mình đã thực sự tàng hình rồi.”
Yên tâm với chiếc áo thần kỳ, Hikoichi mở một vò rượu và uống cạn. Rượu của tiệm này ngon có tiếng vì vậy mà 1 vò rồi 2 vò, Hikoichi cứ thế uống đến say mèm mới lảo đảo về nhà. Chả còn biết gì nữa, Hikoichi vứt đại chiếc áo xuống đất rồi đánh một giấc.
Sáng hôm sau thức dậy, nghĩ lại những chuyện hôm qua, Hikoichi vẫn mừng thầm trong bụng:
“Đúng là chiếc áo tuyệt vời. Ái chà, hôm nay ta làm gì nữa đây nhỉ…”
Hikoichi vừa lẩm nhẩm vừa nhìn quanh quất nhưng không thấy chiếc áo tàng hình đâu. Hoảng hốt, anh ta hỏi mẹ:
“Mẹ có thấy cái áo choàng con mặc tối qua không?”
“Con hỏi cái áo cũ mèm rách tươm đó đó hả. Mẹ vừa mang đốt đi rồi!”
“Đốt… đốt rồi sao????”
Hikoichi hét lên rồi vội lao về phía đống lửa, nhưng hỡi ôi, chiếc áo diệu kì còn đâu…
“Ôi trời, biết phải làm sao…” – Hikoichi rầu rĩ.
Chợt, cái đầu tinh quái của anh ta lại lóe lên một ý:
“Phải rồi, tuy cái áo đã cháy thành tro. Nhưng tro thì vẫn là tro thần kì. Biết đâu được…”
Nói rồi Hikoichi nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo rồi bôi đống tro từ chiếc áo tàng hình lên khắp người. Và đúng như anh ta nghĩ, quả nhiên có hiệu quả, Hikoichi thật sự tàng hình.
“A ha, quá tuyệt! Giờ thì ta lại có thể làm những việc mình muốn rồi!!”
Lấy làm vui sướng, Hikoichi lại bắt đầu những trò tinh quái khác. Anh ta đến một ngôi nhà lớn đang đãi tiệc linh đình ở đó. Đoan chắc mọi người không thể thấy mình, anh ta mặc sức ăn uống no say.
“Ái chà chà, ngon quá là ngon.”
Hikoichi đi vòng quanh khắp sảnh tiệc, ăn uống thỏa thê. Tuy là chẳng ai nhìn thấy Hikoichi nhưng họ đều thấy thức ăn hay cốc rượu tự dưng lơ lửng rồi biến mất hay vơi đi trong chốc lát.
Một số người bắt đầu lo sợ:
“Có khi nào là ma không nhỉ?”
Rồi họ bắt đầu thấy có gì đó trông như cái miệng đang nhuồm nhoàm nhai. Rồi lại đến mũi, bàn tay, v.v… từng bộ phận cứ dần lộ diện. Hóa ra do mãi ăn với uống mà Hikoichi không để ý rằng, lớp tro trên người anh ta phai dần phai dần.
Giờ đây, quan khách ở ngôi nhà lớn đã có thể khẳng định rằng, chẳng có ma hay quỷ gì cả mà đích thị là tên Hikoichi tinh ranh trong thôn. Tuy nhiên, chẳng ai vội vạch mặt tên láu cá. Mọi người âm thầm bàn nhau cách chơi khăm lại anh ta.
Về phần Hikoichi, lúc này vẫn chưa nhận ra một phần cơ thể đã chẳng còn tàng hình và anh ta vẫn tiếp tục say sưa ăn uống. Những người trong nhà lớn từ từ vây quanh Hikoichi, vẫn làm như không thấy rồi bất ngờ đồng loạt tạt nước vào anh chàng.
Và dĩ nhiên, Hikoichi đã hoàn toàn lộ diện, như kẻ biến thái không một mảnh vải trên người. Mọi người đều cười phá lên, mặc sức chế nhạo rồi đuổi anh ta đi. Hikoichi xấu hổ chạy về nhà, trong đầu vẫn hoang mang:
“Thế quái nào mà họ thấy được ta…”.
Thật đáng đời anh chàng ma mãnh.
Kasumi
(WKJ)
(WKJ)
Khám Phá Nhật Bản
0 nhận xét:
Đăng nhận xét